Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Hàng Không quán

Điều khoản sử dụng

Nội dung được đánh dấu là chỉ dành cho người lớn, có những từ ngữ nhạy cảm, liên quan đến heo. Chống chỉ định với người già, trẻ em, nam giới đang cho con bú. Hoặc những phần tử khủng bố có quốc tịch Na uy, phần tử có tính chất tự kỷ nghiêm trọng dưới mọi hình thức.

Khi bạn đã đọc có nghĩa rằng bạn đã hiểu và đồng ý với những quy định mà chúng tôi đưa ra. Chúng tôi không chịu trách nhiệm trước những hành vi kích động, phỉ báng, lấy công trả thù tư. Nghiêm cấm những hành động khiêu khích, tỏ ra nguy hiểm, chuyên nghiệp sau khi đọc xong nội dung này.































Thư gửi con heo nhỏ (tiểu trư),

Bà biết không, đã từ lâu lắm rồi tui mún nói với bà một điều thầm kín đó chính là, tui không có gì với bà cả. Mở đầu vậy hơi shock nhễ, thực ra tui chỉ mún kể lại cho bà về chiến đi nhậu ở sân bay mà thôi. Dường như ông trời cũng động lòng khi thấy bà không đi, mưa tầm mưa tả, mưa lã chã, mưa thê lương mà nói chung là mưa nhiều lém. Có lẽ vì ổng tiếc thương cho một phận gái không chồng mà có con, ý quên không con mà có chồng đang ngồi côi cút OT, mặc cho đồng nghiệp mềnh trác táng ngoài kia. Tui nói thật, có câu "một con lợn đau cả chuồng makeno", thiệt đúng với trường hợp bà. Riêng tui, dù thân gửi nơi bàn nhậu xa xăm nhưng tui vẫn nhớ về bà, cầm miếng thịt, tui thở dài bỏ vào miệng, gắp miếng cá lòng tui quặng đau khi nuốt nó, haizz. Bà biết không, "tui đây, ngày thì quên ăn, đêm thì quên ngủ, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ căm-tức rằng chưa được..." trích một chút trong Hịch tướng sĩ để nói lên nỗi nòng của tui.

Bắt đầu ra quân vào 6 giờ, tui hăm hở bước xuống để đi cùng lão Quang Ti ai, chả biết lão nôn nóng hay sao mà vừa ra cửa đã lượn đi thẳng. May sao lúc đó có một chân dài (tới gót) trờ tới, nhìn kỹ ra là PA Viet Nam, thế là tui đành phó thác phận mềnh vào tay PA (Phương Anh). Lên xe mà lòng tui thấp thỏm lo âu, không biết có "Cơn gió" độc nào sẽ thổi trúng mềnh khi dám đi cùng PA. Thú thực tui luôn thuộc nằm lòng câu "Con thầy, vợ bạn, đồ cúng trên mâm là không được đụng vào" hoặc câu "Gọt xoài đừng để xoài chua, chơi bạn đừng để bạn kua gà mình". Mọi sự lo âu tan biến khi tui vẫn an toàn đến nhà hàng. Mọi người vào vị trí chiến đấu, tui chọn cho mềnh một cái view nhìn ra sân tenis và cách xa những cơn bão cấp 12. Do "trong người khó ở" nên tui không uống được, đành phải chọn vị trí "ngoài tầm với của trẻ em và xa tầm ho của người già". Sau khi an tọa, tui mới thấy mềnh đầu óc có dấn đề, sau lưng tui là hồ bơi, mà hồ bơi đương nhiên có người để bơi, thế là tui mất cơ hội ngắm người. Chỉ còn biết tiếc rẻ nhìn mấy tên ngồi đồi diện "nhìn gái mà mắt nhấp nháy" thôi. Nhưng có lẽ, số phận nghiệt ngã không chỉ có mềnh tui, anh xe đạp cũng chỉ cay đắng mà nhìn những "người đàn ông đích thực - thích ..." đang đánh tenis. Lâu lâu anh ấy ngoài nhìn lại để bắt kịp một vài cái 2 mảnh, 1 mảnh lượn lờ mà thở dài. À giờ này chắc có lẽ bà đã xử xong hộp trái cây còn thừa định bỏ đi lúc chiều do tụi tui để dành cho bà roài phải không, tội nghiệp, ăn trái cây cũng xót bụng thiệt nhưng có còn hơn không.

Bên cạnh tui "nam tả" là em teen 2 cái còng, "hữu đực" là anh xế mà mềnh đã gặp ở Mũi Né, gọi đại là lão Tà. Tui có hân hạnh được ngồi tiếp chiện với những thành viên S exie, một đội hình TK tiêu biểu của công ty. Tất nhiên ngồi đấy nhưng tui chỉ quan tâm đến thành phần giống cái của họ mà thôi. Mở đầu trận, "Cơn gió lạ" xách một ly thuốc bắc xuống chào hỏi đội TK, nhìn vẻ mặt hớn hở của cơn gió thì có oánh chết tui cũng tin rằng hén đang cố gắng tạo quan hệ để sau này đi xuống thăm ngô thì tiện thể thăm luôn khoai vậy đó. Nhắc mới nhớ, vào buổi trưa tui nghe được một bài thơ khá hay: "Vàng ảnh vàng anh nếu phải vợ anh thì lên lầu bảy". Một hai ly chào hỏi đã qua, mọi người cho biết bia nì uống không ngon liền chuyển từ thuốc bắc sang nước ... đồng tử, toàn những vị thuốc nổi tiếng, còn tui vẫn trung thành với lon bia Mỹ của mềnh.

Ở phía tui ngồi do thuộc vùng sâu vùng xa, không trực thuộc trung ương, nên khá yên tĩnh. Tụi tui chỉ có một nghề canh tác duy nhất là săn thỏ, diệt ốc bưu và heo rừng... Tập trung và tự tin vào kỹ thuật vốn có của mềnh, tụi tui đã chiến qua vài món. Lúc này nhìn phía trên, thấy xa xa có những hung thần đang chiến nhau nẩy lửa, dùng mọi thủ đoạn, kỹ xảo từ hèn hạ đến đê tiện để tiêu diệt đối phương kakaka, mày không chết thì tao không sống (nói chung chiến một hồi thì chết hết). Anh Gia Đinh lo sợ cơn bão sẽ ập đến mềnh, liền có suy nghĩ táo bạo để cứu lấy thân, anh ấy dùng nước ngọt thay cho ly thuốc bắc, có điều ly của ảnh bọt còn nhiều hơn bỏ cả bịch Viso vào nữa. Sau một màn cá độ, nhà tài trợ Hiệp gà đã bị thua và hình phạt cho anh í là phải nhảy xuống hồ vớt lăng quăng, haizz. Sau khi quyết định, anh í dứt áo ra đi, để lại cho chị kết nghĩa của mềnh tấm áo đã hôi mùi bia. Anh ấy lượn vài vòng, những chị em chưa chồng lẫn có chồng đều ồ lên kinh ngạc, bis bis bis, we love Hiệp. Sau một vòng gợi tình, chờ cho tiếng hoan hô chấm dứt, anh í vẫn chưa cởi nốt chiếc quần của mềnh, điều này làm các chị em tức giận ra mặt, anh í lại quay lại lấy bóp tiền để đi mua quần bơi vì anh bảo vệ không cho dùng quần dài vớt lăng quăng. Khi mặc vào cái quần bơi ôm sát vòng 4, Hiệp gà anh dũng nhảy tùm xuống nước cùng lượn lờ với các nàng tiên cá (tai tượng, còn có cả cá voi, cá mập). Chả biết cảm giác ra seo, nhưng khi lên bờ thì trời mưa gió bão bùng, anh ấy lạnh teo cả..., nói năng có phần vấp váp. Hòa mềnh vào trận chiến dang dở, mặc cho những cặp mắt tiếc rẻ của các chị em gái. Haizzz, phải chi bà có mặt ở đây thì có lẽ cũng mún nhảy xuống mà tắm chung roài. Tui cũng không biết bà đang làm giề nữa, nhưng thôi kệ bà, tui không nhắc đến nữa.

Phần tiếp theo diễn biến khá ôn hòa, những tên hung thần ác sát đổi thú vui sang giải puzzle có thưởng (bia). Một vài câu đố đưa ra, mọi người tập trung vận khí tụ vào đan điền nhưng bia truyền lên não để giải đố. Đại khái qua vài câu thì có một trận cãi nhau nảy lửa, xém tí anh xe đạp phải bỏ xe mà nằm viện, lão Cương Quá à quên Dương Quá trợ giúp hay gì đó cho anh xe đạp nhưng bị mọi người phản bác, làm nảy sinh cục diện thù địch, phe bảo thủ và phe ôn hòa to tiếng nhau, cuối cùng hòa bình lập lại bằng một câu "lên bia đều đi mấy em", sặc với mấy lão này.

Bên thành phố thì sôi động, còn vùng ven thì yên ả, thanh bình, nói chung vẫn râm rang những tiếng nhai đồ ăn đều đặn giữa đêm khuya thanh vắng. Tui và lão Tà thì bàn những chuyện nhân sinh (lý), chuyện đời (tư). Tui có hỏi thăm lão về tình hình sức khỏe của em Phương Tử (có lẽ mọi người vẫn còn nhớ em gái nhỏ bên dòng thủy điện Trị An năm nào chứ), lão cho biết đã có một lần cùng em đi cà rồi phê, còn lại vẫn "ủ như ky". Lão còn hẹn khi nào có dịp thì sẽ chia sẻ số điện thoại ... bàn của mẹ pé Tử cho tui, sặc, tới giờ nì mới lòi ra cái mặt gian Tà, giữ riêng số di động cho mình. Câu chuyện đang tiến triển thì anh bông vạn thọ xuống. Ôi anh í chào hỏi thân thiện các thành viên khác: "Này này uống đi, sao nói nhiều thế, uống đi, uống đi", những người khác với vẻ mặt hân hoang như nhà có đám liền nốc vội hết ly của mình. Khi anh í đi ngang qua tui đành phũ phàng mà nhìn về khoảng không xa xăm, kẻo anh í nhận ra thì toi đời. Không phải anh í có điều chi xấu xa, cơ bản là giang hồ đồn rằng khi lên sàn không nên ngồi gần Net Power Tam Kiệt (Thọ Quang Minh), ngồi gần các cao thủ thì dù chỉ hỉ mũi thôi cũng làm cho mềnh thân tàn ma dại, mà cái này chỉ là nghe giang hồ đồn lại thoai, các anh chớ có trách tội em vì dám nói thẳng nói thật. Người quân tử không nhớ chuyện xa xưa, nhưng anh Thọ mơ hồ đề cập đên cái lần anh ấy bị đè đầu cưỡi cổ dưới hồ bơi và có nhã ý mời mềnh ra xuống hồ bơi chụp hình chung, bỏ mẹ roài, hu hu, lần đó còn gặp may có cái để túm, để đạp, còn lần này thì nếu không có anh Thọ rớt xuống nước cùng thì mềnh chết chắc. Cũng may đôi co một hồi, có lẽ bộ vi xử lý bị vô nước nên RAM chạy không ổn định, anh Thọ quên ngay cái nhã ý đó và tiếp tục đi khách. Nhưng anh xe đạp thì vẫn còn cay cú, cứ liếc nhìn sang đây mà tơ tưởng quăng tui xuống nước. Tui xin cạch từ nay nếu đi nhậu quán nào mà có hồ bơi thì cho tiền em cũng xin ở nhà OT kakaka. Sau một hồi dụ dỗ, đẩy đưa lẫn đe dọa, cuối cùng tui vẫn bị đẩy 1 ly, nhưng rất may, bên cạnh tui là một cái máy khát bia, hắn hôm ni không được uống, thèm nhỏ dãi nhưng vì có sắc lệnh của anh xe đạp là phải giữ tỉnh táo, trung lập để tối về còn hốt xác của ảnh đầy đủ về cho người thân. Lợi dụng lúc sơ hở, Lão Tà len lén đút mỏ vào ly bia và rít một hồi như dân nghiện phê thuốc, thế là 300ml đã được gửi gắm vào trong bụng hắn, anh Gia Đinh thì trơ mỏ há mồm ví ngạc nhiên khi thấy bia lượng của Lão Tà.

Gần 9h, khi anh Gia Đinh muốn về, tui liền mượn gió bẻ măng xin về luôn vì tui rất ngại ánh mắt hình viên đạn của anh xe đạp, khi không còn ai bên cạnh, tui sợ anh í sẽ "cưỡng bơi" tui kakaka. Sau khi ăn nhậu no nhưng ko say tui liền nhớ đến bà, giờ này khi chồng đang giãy giụa trong tay bà thì bà có nhớ đến tui không kakaka (cần tư vấn thì liên hệ tui nhá, số điện thoại 24/24)

Ký tên
Đại trư

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét